Nhiều
năm trước, khi tôi ở Hồng Kông, tôi được giới thiệu đến một vị bảo trợ chùa chiền
hảo tâm. Bà này đồng ý hiến tặng 4 triệu đô-la Hồng Kông cho một trong những
trường cao đẳng Phật giáo quốc tế. Sau khi thực hiện xong việc hiến tặng đó, bà
đưa tôi ra sân bay Hồng Kông. Trên đường ra sân bay, bà nói với tôi rằng bà rất
buồn vì đã gửi con gái của mình đến học tại một trong những ngôi trường tốt nhất
ở Hồng Kông. Tôi nghĩ nhiều người trong quý vị biết rằng hầu hết những ngôi trường
tốt, bao gồm những ngôi trường tốt nhất, là do những người Thiên Chúa giáo điều
hành, đặc biệt là những người Công giáo, bởi vì họ đã điều hành trường học từ rất
lâu. Sau khi con gái của bà học ở trường đó một thời gian, cô bé này không còn
muốn theo mẹ đến chùa nữa. Vị thí chủ hảo tâm này thuật lại sự việc cho tôi.
Gần
đây, khoảng một tháng trước, tôi viếng thăm Miến Điện. Quý vị biết Miến Điện là
một quốc gia rất sùng mộ đạo Phật nhưng bây giờ tôi nhận thấy rằng có nhiều trường
quốc tế ở đó mà chúng do người nước ngoài điều hành, có lẽ là những nhà thờ và
họ có biểu học phí rất cao. Tuy nhiên, nhiều người Miến Điện vẫn đưa con cái đến
những ngôi trường này bởi vì họ muốn sự giáo dục tốt nhất cho con cái của họ.
HT.Wei Wu
Tôi
đến Miến Điện dịp đó để tham gia hội thảo lần hai của Hiệp hội những trường đại
học Phật giáo Theravāda và có một nhóm tham gia về Phật giáo nhập thế. Khi
chúng tôi thảo luận về đề tài này, có một sự đồng ý mạnh mẽ rằng chúng ta nên
làm gì đó để tránh loại tình huống này tiếp tục. Vì vậy có lẽ chúng ta nên tự hỏi
tại sao Phật giáo không thể xây dựng và điều hành những ngôi trường chất lượng.
Tất
cả chúng ta biết rằng những người Thiên Chúa giáo đã xây dựng và điều hành những
cơ sở giáo dục từ tiểu học cho đến đại học từ rất lâu. Trong suốt thời kỳ thuộc
địa, ở nhiều quốc gia thuộc địa bao gồm cả đất nước chúng ta (Malaysia), những
người Thiên Chúa giáo đã tiến hành đẩy mạnh giáo dục và điều hành trường học. Kết
quả, ngày nay chúng ta nhìn thấy ở đất nước này, nhiều trường học hàng đầu từ mẫu
giáo đến đại học do người Thiên Chúa giáo điều hành.
Tôi
nhớ vào buổi gặp mặt giới thiệu ở Kuala Lumpur khi chúng tôi đang lập kế hoạch
cho trường cao đẳng này (International Buddhist College), một trong những thính
giả Phật tử đã hỏi tôi, “Sao ông muốn xây dựng một trường đại học khác (đại học
thứ ba) ở Thái Lan?”. Ông ấy nói rằng ở đó đã có hai trường đại học được nhà nước
bảo trợ rồi. Một số trong quý vị biết hai trường đại học này là Đại học
Mahamakut và Mahaculalongkorn với phương tiện giảng dạy chính là tiếng Thái.
Vì
vậy, khi chúng tôi quyết định thành lập viện Phật giáo quốc tế, chúng tôi quyết
định sử dụng một ngôn ngữ quốc tế. Chúng tôi chọn tiếng Anh và sau đó cũng chọn
tiếng Trung. Vì đây là câu hỏi đặt ra cho tôi, nên trả lời, tôi đã hỏi vị ấy,
“Ông có biết có bao nhiêu trường đại học Thiên Chúa giáo ở Thái Lan không?”.
Đây là một quốc gia Phật giáo nhưng thực sự có bảy trường đại học của Thiên
Chúa giáo ở đó, và tuy thế chúng ta đang than phiền rằng chúng ta có quá nhiều.
Thực ra, nó không chỉ là con số, mà còn là chất lượng…
Hiện
giờ, đại học của Công giáo có 20.000 sinh viên. Trong số đó có 2.000 sinh viên
nước ngoài và chúng ta không nói đến người Thái gốc Hoa. Chỉ có 1.000 sinh viên
đến từ Trung Quốc. Như vậy đây là một đại học tư hàng đầu ở Thái Lan. Trong khi
ở Malaysia này, chúng ta có Đại học Hồi giáo Quốc tế (International Islamic
University). Đó không phải là đại học duy nhất, mà ở nhiều quốc gia khác theo đạo
Hồi ngay cả ở Indonesia, cũng có nhiều đại học như vậy. Tất nhiên ở nhiều quốc
gia Trung Đông, họ cũng có nhiều trường đại học. Tất cả những trường đại học
này đã sản sinh nên một số lượng hùng hậu những học giả Hồi giáo hàng năm. Như
vậy ngay trong việc so sánh với Hồi giáo, chúng ta đã thua xa họ. Đó là để nói
rằng chúng ta xúc tiến quá trể và cũng trong khi những tôn giáo khác đang đẩy mạnh
giáo dục của họ bằng việc tích cực xây dựng các trường đại học, chúng ta lại phần
nào bảo thủ.
Ở
những quốc gia như Ấn Độ (nơi Phật giáo từng hưng thịnh), Sri Lanka, Thai Lan,
Tây Tạng, chùa chiền từng là những trung tâm giáo dục. Trong thực tế, nếu quý vị
muốn nhận sự giáo dục tốt bao gồm cả giáo dục thế tục, quý vị đến chùa. Ngay cả
ngày nay ở Sri Lanka, có một số trường học hay những cơ sở truyền thống mà
chúng từ xưa thuộc chùa chiền Phật giáo.
Có
những ngôi trường đặc biệt nhưng tất nhiên do vì ở vùng đó họ không có những
trường học khác. Vì vậy khá thú vị là một số học sinh của những tín ngưỡng khác
đôi khi học ở những ngôi trường này, thậm chí học chung với các sư chú trẻ. Ở
Thái Lan, nhiều ngôi trường, dù là trường tiểu học hay trung học, được xây
trong khuôn viên của chùa. Nhưng chúng không hẳn do chùa điều hành bởi vì bộ
giáo dục từ lâu đã sử dụng các ngôi chùa như những trung tâm giáo dục. Nhưng
sau đó như ở hầu hết các quốc gia, chính quyền nắm giữ vai trò và trách nhiệm
giáo dục; và tất nhiên chúng ta cũng biết rằng trong một vài quốc gia tiên tiến,
trường và đại học tư đang làm việc tốt hơn những ngôi trường và đại học do nhà
nước bảo trợ.
Ở
chùa Than Hsiang, chúng tôi đã tham gia vào giáo dục chính quy với một trường mẫu
giáo vào năm 1991. Ngôi chùa tọa lạc ở giữa công viên công nghệ cao. Tôi thật sự
thấy được nhu cầu có một trường mẫu giáo với những phương tiện tốt dành cho người
trẻ ở đó bởi vì nhiều đôi vợ chồng trẻ vào thời điểm ấy chỉ mới có con và chúng
sắp vào mẫu giáo.
Vì
vậy chúng tôi quyết định bắt đầu một trường mẫu giáo và 18 năm sau, chúng tôi
bây giờ điều hành 6 trường ở những bang miền bắc, không chỉ ở đảo và ở đất liền
của bang Penang mà cũng ở bang Kedad. Thực sự, phương pháp của chúng tôi hiện
nay là tiếp cận cộng đồng và điều hành trường mẫu giáo nhỏ với ít hơn 100 học
sinh mỗi trường. Chúng tôi có trường mẫu giáo chính ở chùa Than Hsiang với khoảng
350 học sinh. Nhưng năm trường khác thì tương đối nhỏ hơn. Như vậy, hoàn toàn dễ
dàng để điều hành và quản lý một trường mẫu giáo nếu quý vị có 80 đến 100 học
sinh.
Bên
cạnh, chúng tôi cũng điều hành nhà dưỡng lão. Hiện tại, chúng tôi thử đặt nhà
trẻ và nhà dưỡng lão gần nhau. Chúng tôi cố gắng mang trẻ em và người già lại với
nhau. Điều này thực sự rất tốt bởi vì với việc công nghiệp hóa hiện đại của
chúng ta, nhiều cặp vợ chồng trẻ phải đi làm việc, vì vậy chúng ta đối diện với
hai vấn đề.
Không
giống 50 trước, hay ngay cả 30 năm trước, khi ấy chúng ta có một cấu trúc gia
đình mở rộng. Khuynh hướng bây giờ là những cặp vợ chồng trẻ bắt đầu gia đình
riêng của họ và sống riêng biệt trong một căn hộ. Đôi khi, những đứa trẻ hiếm gặp
cha mẹ chúng suốt những ngày trong tuần. Mặt khác, những người già cũng đối diện
tình huống là không có con cái chăm sóc bởi vì chúng đang làm việc. Vì vậy, nhằm
phục vụ cộng đồng và xã hội, chúng tôi vận hành và cố gắng có trung tâm này
không chỉ vì những sinh hoạt tôn giáo, mà cũng điều hành những nhà mẫu giáo
cũng như nhà giưỡng lão quy mô nhỏ. Chúng tôi cũng lên kế hoạch điều hành những
nhà dưỡng lão quy mô nhỏ với khoảng 25 người. Đây là giải pháp mới của chúng
tôi cho cả nhà trẻ và nhà dưỡng lão.
Bây
giờ, tôi muốn chia sẻ với các bạn về viện Phor Tay. Từ Phor Tay tiếng Sanskrit
là Bodhi, mà nó đề cập đến sự giác ngộ của Đức Phật. Vào năm 1935, một vị Ni từ
Hạ Môn, Trung Quốc đến Penang và thiết lập viện Bodhi. Đây là một Ni viện, và
bà quyết định đặt tên là Phor Tay, cho thấy rằng ngay khi thành lập, Ni sư này
đã có quan điểm rằng giáo dục là quan trọng. Không chỉ những phục vụ tôn giáo,
mà ngay cả việc giáo dục cũng được nhấn mạnh.
Ni
sư sau đó cùng làm việc với những đệ tử và học trò của mình. Đầu tiên, họ khởi
xướng một trường học Phật giáo miễn phí để đem giáo dục miễn phí đến cho những
người thiếu may mắn, những trẻ em và thực tế họ cũng thiết lập một trại mồ côi.
Cuối cùng, thấy cần thiết nên họ thành lập một trường tiểu học cho trẻ em. Khi
những học sinh tiểu học hoàn tất chương trình giáo dục tiểu học của mình, họ tiếp
tục lập kế hoạch và sau đó xây Trường Trung học Phor Tay.
Đây
là một Ni sư đặc biệt, bà đã bắt đầu tất cả các trường học này từ thập niên 30
thế kỷ trước. Thế rồi ngày nay ở viện Phor Tay này, họ điều hành một trường mẫu
giáo, một trường tiểu học và hai trường trung học. Trường trung học được thành
lập vào năm 1954 và sau đó vào 1962. Nhiều người thuộc trường trung học nói tiếng
Trung chấp nhận sự bảo trợ của chính phủ nhưng trường Board tiếp tục vận hành một
trường trung học tư thục. Vì vậy kết quả là, có hai loại trường, một được chính
phủ hỗ trợ và một là trường trung học tư thục.
Gần
đây trường học được chính phủ bảo trợ được di chuyển đến khu vực công nghiệp và
cũng không xa chùa Than Hsiang. Do đó, chúng tôi xây lại trường trung học này
thành một trường rất lớn…
Cuối
cùng cho phép tôi chia sẻ với các bạn về nỗ lực của chúng tôi trong giáo dục đại
học, đặc biệc là Phật học. Năm 1992, khi tôi đang học ở New Zealand, tôi có hai
người bạn học đại học – Hòa thượng Giáo sư Dhammajoti và Hòa thượng Mahinda.
Hòa thương Dhammajoti đến Sri Lanka và rồi ở đó để hoàn tất khóa cao học và tiến
sĩ và tiếp tục giảng dạy ở đó. Ông sống khoảng 25 năm ở Sri Lanka và khi tôi viếng
thăm Sri Lanka, ông đề xuất ý tưởng về việc thành lập một cơ sở để đẩy mạnh
nghiên cứu Phật học ở Malaysia. Dựa trên sự giúp đỡ của ông, chúng tôi đã làm
việc với Đại học Pāli và Phật giáo của Sri Lanka và vào năm 1992, chúng tôi lần
đầu tiên mở khóa học chứng chỉ và sau đó là khóa cử nhân.
Trong
suốt thời gian đó, Giáo sư Karunadasa đến giảng dạy ở Penang và ông rất tâm đắc
sự hợp nhất của Phật giáo Malaysia. Ở đó, ông thấy sự gặp nhau của hai truyền
thống Phật giáo lớn là Theravāda và Đại thừa Trung Hoa. Thời điểm đó, Phật giáo
Tây Tạng cũng đã bắt đầu đến Malaysia. Ông đã đề xuất ý tưởng thiết lập một trường
đại học mà nó dung nạp cả ba truyền thống lớn. Như vậy, ông là người khởi xướng
ý tưởng này.
Sau
khi xem xét nghiêm túc, chúng tôi thấy Thái Lan là nơi hợp lý để mở đại học
này. Có hai lý do chính. Thứ nhất là bởi Thái Lan là một quốc gia Phật giáo. Thứ
hai, Thái Lan về vị trí địa lý là trái tim của Đông Nam Á ở khu vực châu Á. Vì
vậy, nó ở vị trí trung tâm. Bên cạnh đó, chúng tôi chọn Thái Lan bởi vì nó nằm
cận Malaysia và chúng tôi chọn khu vực phía nam Thái Lan bởi vì đó là nơi gần với
chúng tôi nhất.
Năm
1999, chúng tôi chính thức thành lập Quỹ Than Hsiang Thái Lan để đăng ký IBC
(International Buddhist College). Thế là chúng tôi tuyển một nhóm cố vấn. Đầu
tiên, chúng tôi muốn gọi ngôi trường này là Đại học Phật giáo Quốc tế
(International Buddhist University) nhưng sau đó theo lời khuyên của nhóm cố vấn
chúng tôi chọn cao đẳng (college) vì không có nhu cầu cho chúng tôi thiết lập
ba hay bốn phân khoa bởi vì nếu chúng tôi thành lập nhiều phân khoa, chi phí sẽ
càng nhiều. Vì vậy, nếu chúng tôi chỉ đáp ứng nghiên cứu Phật học, thì chúng
tôi chỉ cần thiết lập hai khoa, một khoa về nghiên cứu Phật học hay khoa nghiên
cứu tôn giáo và một khoa là nghệ thuật tự do bởi vì hệ thống giáo dục Thái là dựa
trên hệ thống kiểu Mỹ.
Vì
vậy, để bắt đầu chúng tôi cũng đưa ra một vài môn học chung – bốn môn học cốt
lõi thuộc nghệ thuật tự do – ngôn ngữ, nhân chủng học, tin học và thống kê để
có một nền tảng rộng được xây dựng cho những sinh viên của chúng tôi học cư
nhân. Chúng tôi có giấy phép để điều hành cao đẳng này và một năm sau, chúng
tôi tiếp nhận khối sinh viên cử nhân đầu tiên đó là vào năm 2004. Sự thực, khi
chúng tôi bắt đầu mở khóa cử nhân, chúng tôi thậm chí không biết rằng chính
sách giáo dục Thái Lan là rất tự do. Chúng tôi đệ trình xin mở khóa học chỉ bằng
tiếng Anh và chúng tôi không bị bắt buộc phải dạy tiếng Thái. Rồi sau đó, sinh
viên của chúng tôi trong hai năm đầu, đặc biệt với một số sinh viên đến từ
Trung Quốc, phải vật lộn vất vả với tiếng Anh. Họ phải học tiếng Anh trước, đôi
khi một năm và số khác có thể cần hơn một năm để nâng cao tiếng Anh trước khi
có thể học khóa cử nhân. Đối với họ, chúng tôi thấy rằng nếu chúng tôi cũng có
thể mở những khóa học bằng tiếng Trung, điều đó sẽ dễ dàng cho những sinh viên
đến từ Trung Quốc và cũng một vài đến từ Đông Nam Á, từ Malaysia và Singapore.
Kết
quả là, khi chúng tôi bắt đầu khóa cao học, chúng tôi có chương trình giảng dạy
của mình cả bằng triếng Trung và tiếng Anh và không có vấn đề gì. Nó được chấp
nhận. Vì vậy vào năm 1996, chúng tôi tiếp nhận khối sinh viên cao học đầu tiên,
sự thực là hai lớp – cả bằng tiếng Anh và tiếng Trung. Năm rồi, chúng tôi đã bế
giảng khối cử nhân và khối cao học đầu tiên. Đồng thời, sau khi bế giảng khóa
cao học, một số sinh viên muốn tiếp tục, vì vậy chúng tôi mở khóa tiến sĩ, cũng
bằng hai ngôn ngữ và điều đó cũng được chấp thuận.
Về
các khóa cử nhân và cao học, chúng tôi trải qua một tiến trình công nhận và
chúng tôi làm điều này rất tốt. Hội nghị đầu tiên được tổ chức vào ngày 20
tháng Tám năm ngoái và hiện nay chúng tôi cũng có bốn nghiên cứu sinh tiến sĩ,
hai người đăng ký làm bằng tiếng Trung và hai người đăng ký làm bằng tiếng Anh.
Chúng tôi cũng đệ trình một chương trình giảng dạy có sửa chữa dành cho cử nhân
và bây giờ những sinh viên của chúng tôi cũng được phép chọn hoặc tiếng Trung
hoặc tiếng Anh làm phương tiện truyền đạt. Do đó hiện nay, chúng tôi đưa cả tiếng
Anh và tiếng Trung vào các khóa cử nhân, cao học và tiến sĩ.
Khoảng
một tháng trước, chúng tôi phải trải qua một đánh giá từ bên ngoài về hệ thống
đảm bảo chất lượng cho giáo dục cao mà nó tương tự với ISO9000. Ở Thái Lan, tất
cả các đại học cho dù là công hay tư phải trải qua việc đánh giá chất lượng này
năm năm một lần. Vì năm này là năm thứ năm của chúng tôi trong việc điều hành đại
học, vì vậy chúng tôi phải trải qua sự kiểm định này mà nó được ONESCA tổ chức.
Thực sự, chúng tôi đã trải qua sự kiểm định này với một kết quả rất tốt. Sự nhấn
mạnh của chúng tôi là để chọn một giải pháp bắt đầu với một khối sinh viên nhỏ
và chúng tôi đã tiếp tục cách này trong năm năm. Đó là một cơ hội cho chúng tôi
nghiên cứu thông qua tiến trình này. Thật sự là một quyết định khôn khéo là bắt
đầu với mô hình nhỏ và tập trung vào giáo dục có chất lượng thay vì cố gắng tuyển
thật nhiều sinh viên. Chúng tôi thật sự nhấn mạnh vào chất lượng thay vì số lượng.
Vào
năm tuyển sinh đầu tiên, chúng tôi có 65 người nộp đơn từ Trung Quốc và họ nộp
đơn cho khóa học thông qua internet. Trong số này, chúng tôi chỉ chấp nhận 13
người. Nhưng trong số 13 người này, chỉ có tám người đến bởi vì tại nhiều khu vực
ở Trung Quốc, nếu quý vị đang sống ở một thành phố lớn, quý vị có thể có hộ chiếu
nhanh chóng. Nhưng nếu quý vị đang sống ở những vùng xa xôi, thì mất hơn nửa
năm để xin hộ chiếu. Vì những người đó không thể có hộ chiếu đúng thời hạn, họ
không thể tham gia với chúng tôi.
Mỗi
năm vào tháng Tư, chúng tôi tổ chức một Dhammaduta Tour. Năm đại học thứ năm của
chúng tôi đi qua. Vào năm thứ năm, chúng tôi có khoảng 80 sinh viên. Chúng tôi
cũng bắt đầu một giai đoạn thí điểm về việc học qua internet, chọn một vài môn
học từ chương trình cử nhân của chúng tôi. Hiện chúng tôi đang lập kế hoạch mở
khóa cao học 3 năm thông qua học từ internet từ tháng 9 năm này. Giải pháp học
qua internet này là rất quan trọng đối với chúng tôi. Có hai lý do cho việc giới
thiệu phương pháp học qua internet này. Tất nhiên internet bây giờ quá phổ biến.
Nếu quý vị truy cập internet, quý vị có thể học bất cứ nơi đâu ở trên thế giới
và chúng ta có thể đi đến một mục tiêu rất rộng.
Dựa
trên những kinh nghiệm của chúng tôi trong năm năm đầu, phần khó khăn nhất
trong điều hành IBC không phải về mặt học thuật, mà vấn đề của sinh viên. Do
đó, nếu những sinh viên đang ở tại nhà, thực hiện kỳ học của họ, chúng tôi
không phải lo lắng về nơi ở của họ cũng như vấn đề sinh viên đến từ những quốc
gia khác. Sự thực, mặc dù chúng tôi có 80 sinh viên, những họ đến từ hơn 14 quốc
gia với những truyền thống Phật giáo khác nhau và nói những ngôn ngữ khác nhau.
Trước
tiên, nó rất khó khăn cho chúng tôi quản lý những sinh viên này bởi nền tảng xuất
thân khác nhau của họ. Dù thế nào đi nữa, sau khi họ có thể sống ở IBC, tôi
nghĩ họ hiểu giá trị sự của đa dạng này bởi vì họ có thể học hỏi những truyền
thống Phật giáo khác nhau từ những sinh viên cùng học và nhiều điều thú vị
khác.
Chỉ
ở Thái Lan mà chúng tôi có thể bắt đầu một đại học bằng trước hết tập trung vào
nghiên cứu Phật học. Một số trong các quý vị biết rằng trong 20 năm qua, nhiều
tổ chức Phật giáo đã bắt đầu những đại học ở Đài Loan, nhưng tất cả những đại học
này chỉ mới đây thôi, chúng không được phép mở khoa nghiên cứu Phật học. Họ
đang điều hành những khóa học thế tục nhờ đó số lượng đầu tư vào mới lớn. Đối với
một số trong những trường đại học này, nghiên cứu Phật giáo không thuộc phân
khoa Phật học mà thuộc về triết học và tôn giáo so sánh.
Khi
chúng tôi điều hành một đại học ở Thái Lan, trước tiên chúng tôi mở nghiên cứu
Phật học. Nhưng từ những kinh nghiệm mà chúng tôi có được ở Malaysia này, qua
việc điều hành trường mẫu giáo, nhà dưỡng lão, những trung tâm tư vấn, chúng
tôi cũng muốn mở những khóa học này. Thực ra, tâm lý học Phật giáo rộng hơn tâm
lý học phương Tây. Quan điểm của chúng tôi là mở khóa học tư vấn và mang vào đó
yếu tố tâm lý Phật giáo. Thêm nữa, ở hầu hết tất cả các quốc gia, dân số đang
già đi, vì vậy chúng tôi cần chăm sóc người già. Do đó, việc chăm sóc người già
cũng là một khóa học mà nó sẽ rất hữu ích. Chúng tôi cũng sẽ mở khóa y học
Trung Quốc bởi vì chúng tôi đang điều hành phòng phám chữa bệnh sử dụng sự phục
vụ của bác sĩ Trung Quốc ở Penang và những khu vực khác ở bang miền bắc đã hơn
20 năm. Vì vậy, kế hoạch của chúng tôi là lần lượt giới thiệu những khóa học thế
tục này vào trong IBC.
Thực
ra, điều đầu tiên mà chúng tôi có khả năng sẽ tập trung vào là giáo dục mẫu
giáo bởi vì những trường mẫu giáo mà chúng tôi đã điều hành, chúng tôi điều
hành rất tốt. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ tiếp tục với quan niệm nhận cái
tốt nhất của cả giáo dục truyền thống Đông phương qua đó những trẻ em học tụng
đọc kinh điển và cũng từ giáo dục phương Tây dưới dạng giáo dục mẫu giáo mà nó
sẽ giúp trẻ em học thông qua chơi. Cả hai hệ thống giáo dục trước khi đến trường
này có giá trị tương tứng. Khi chúng tôi kết hợp hai điều này, chúng tôi tạo ra
sự hợp nhất.
Kết luận:
Nhận
xét của tôi là thế này: Nếu chúng ta không đầu tư vào giáo dục, Phật giáo, như
là tôn giáo với hầu hết tín đồ ở châu Á, sẽ bị thay thể bởi những tôn giáo
khác. Hiện tại ở nhiều quốc gia châu Á, Phật giáo vẫn có số tín đồ đông nhất
nhưng nếu chúng ta tiếp tục bước đi như hiện nay của mình, chúng ta sẽ bị thay
thế. Một ngày nào đó, chúng ta có thể trở thành không còn thích hợp. Hiện tượng
này thật sự đã xảy ra ở Nam Hàn rồi.
Mới
đây, khi đến Trung Quốc để tham dự Diễn đàn Phật giáo Thế giới, tôi cũng nhận
thấy điều như vậy ở đó. Những người Thiên Chúa giáo đang xông xáo đến đó, bởi
vì ở phương Tây, những giáo hội Thiên Chúa giáo, đặc biệt là Công giáo truyền
thống, họ từng có những nhà thờ lớn nhưng bây giờ lại có rất ít tín đồ. Kết quả,
họ dùng các nguồn đầu tư vào Malaysia rất năng nổ. Ngay cả ở Thái Lan, họ cũng
rất xông xáo. Hòa thượng Dhammodaya nói với tôi rằng Sri Lanka cũng đang đối mặt
với điều tương tự. Ở Nam Hàn cũng vậy, đã có nhiều người Thiên Chúa giáo hơn Phật
tử rồi. Nếu chúng ta không thay đổi thái độ, điều này sẽ xảy ra ở Trung Quốc,
có thể trong tương lai không xa. Ước đoán của tôi là trong 20 năm nữa điều này
sẽ xảy ra.
Cuối
cùng nhưng không kém phần quan trọng, cho phép chúng tôi phản ánh về điều này
và nhấn mạnh vào giáo dục Phật giáo. Một điều buồn rằng là khi chúng tôi muốn
xây dựng chùa, có nhiều người ủng hộ. Nhưng khi chúng tôi muốn thúc đẩy giáo dục
Phật giáo, người ta không nhiệt tâm ủng hộ. Sau cùng, tôi thấy vui là được chia
sẽ với quý vị những quan sát của tôi và một vài đề án giáo dục Phật giáo ở
Malaysia cũng như trường Cao đẳng Phật giáo Quốc tế (IBC).
HT.Wei Wu
Nguyên
Hiệp lược dịch
Nguồn: thanhsiang.org