Đầu Trượng Nhà Sư

ĐaMI

Buổi mù sương, tôi qua lấy nước, đã nghe giọng lão sư trầm trầm bên chái Niệm Phật Đường: “Nhạn quá từng không. Ảnh trầm hàn thủy…”. Rồi vẫn cái giọng trầm ấy, lão sư hỏi: “Đa đó à?”. Tôi dạ, bạch thầy con đi lấy nước…

Thi thoảng, lão sư gọi: Vô uống trà này!

Tôi dạ, vẫn cầm cái đòn gánh trên tay, bước vô chái Niệm Phật Đường, khúm núm xin một chén trà sớm. Chén trà sớm, bao giờ cũng tinh túy hương đất hương trời! Lão sư mắt nhắm nghiền, tay lần tràng hạt, miệng cười như hoa sen (là tôi nghĩ vậy), hỏi như là bâng quơ, như là chưa từng hỏi: Đa đó à? Trà ngon không…

Dạ, ngon lắm!

Lão sư lại ngâm ngợi: Nhạn quá từng không. Ảnh trầm hàn thủy!

Con chim bay trên trời rớt cái bóng xuống nước, có chi là lạ…

Tôi gánh nước về!

***

Chiều đẹp quá.

Lão sư đang cuốc đất. Bất tác bất thực nghe Đa! Dạ, bạch thầy, con biết, không làm không ăn phải không thầy!

Mặt trời xê xế rẻ quạt. Lão sư ngồi bên vồng khoai mới đánh, mồ hôi dán cánh nâu sòng vào thân thể, hằn những rẻ sườn. Lão sư lão sư, nhà lão sư đâu? Mẹ lão sư đâu? Anh em đồng đạo của lão sư đâu? Và cả những chú điệu lẽ ra phải cầm quạt hầu dâng lão sư nữa? Họ đâu hết rồi…

Nụ cười buổi chiều móm mém. Lão sư chống cuốc đứng dậy: Nghỉ thôi Đa!

Dạ. Bạch thầy, thầy nghỉ đi, con làm nốt vồng khoai này cho xong!

***

Mai nghỉ nghe Đa!

Dạ?

Mai sư đi chợ. Hết nhang đèn rồi…

Nghe lạnh, em ơi, nghe lạnh! Lão sư ngồi bên chái Niệm Phật Đường, lại ngâm ngợi: “Nhạn vô lưu tích chi ý. Thủy vô lưu ảnh chi tâm”.

***

Buổi mù sương, ba dặn: Đa, qua lấy nước, nhớ vô thắp nhang bàn Tổ nghe chưa!

Dạ.

Bàn Tổ, ông mắt tam bạch quắc lên, lông mày dựng ngược cầm cây gậy đeo chiếc dép cỏ. Tôi thắp ba cây nhang, đánh một hồi chuông, vái rồi lui ra. Lão sư kêu: Đa uống trà này!

Dạ.

Hồi nãy Tổ nói gì?

Dạ đâu có nói gì bạch Thầy. Con nhìn thấy Tổ còn có một chiếc dép, mà Tổ dòm con mắt trợn ngược sờ sợ bạch Thầy!

Ừ, Tổ hỏi thằng Đa có lấy chiếc dép của Tổ không đó!

Lão sư đùa vui.

Tôi xuống chợ cùng lão sư. Đi mua nhang đèn. Núi cao vọi, đất bằng!

Lão sư nhẹ tênh, tay nãi đựng một bầy an lạc!

Lão sư lão sư!

Chi đó?

Dạ. Đầu trượng nhà sư một con bướm!

Lão sư cười: Sư mô. Làm chi có được con bướm đầu trượng! Chỉ có trong tay nãi của sư này, một nắm cơm muối mè, đói bụng chưa?

Dạ, đói!

Ừ, ngồi đây, ăn đi!

Lão sư lại ngâm ngợi: Nhạn quá từng không…

Cuối tháng Tư – Nhớ Am Không Không